Tóm tắt Cây cam ngọt của tôi: Câu chuyện kể về cậu bé Zezé 5 tuổi sống trong một gia đình nghèo khổ đông con, có người cha thất nghiệp, bị biến chất. Vì gánh nặng cơm áo gạo tiền mà cha của cậu đã chẳng quan tâm đến những đứa con của ông, khiến tuổi thơ của chúng chết dần, chết mòn. Tuy sử dụng giọng văn ngây thơ, tinh nghịch, nhưng tác giả José Mauro de Vasconcelos vẫn khiến người đọc cảm thấy day dứt và ám ảnh trong từng trang giấy.
Giới thiệu tác giả, tác phẩm Cây cam ngọt của tôi
Giới thiệu tác giả
José Mauro de Vasconcelos (26/2/1920 – 24/7/1984) là một nhà văn người Brazil. Ông sinh ra ở Rio de Janeiro trong một gia đình nghèo khổ, tuổi thơ bôn ba nhiều nơi và không được sống cùng bố mẹ. Bản thân học Y khoa nhưng không theo đến cùng mà bỏ dở để kiếm sống với nhiều nghề như làm thuê trong trang trại, đánh cá, giáo viên tiểu học, võ sĩ quyền anh,…sau cùng ông chuyển hướng sang học viết văn khi mới 22 tuổi và tiểu thuyết đầu tay của ông là Banana Brava. Trong cuộc đời viết văn của mình, thành công lớn nhất đối với ông chính là truyện Cây cam ngọt của tôi, được lấy cảm hứng từ những trải nghiệm thời thơ ấu của bản thân.
Các tác phẩm của Mauro thường có chất văn nhẹ nhàng, dễ chịu, phù hợp với nhiều lứa tuổi. Có thể kể đến một vài tác phẩm tiêu biểu như: Vamos Aquecer o Sol, Doidão, Meu Pé de Laranja Lima (Cây cam ngọt của tôi),…
Giới thiệu tác phẩm
Cuốn sách Cây cam ngọt của tôi được xuất bản đầu tiên vào năm 1968 ở São Paulo , Brazil và viết bằng tiếng Bồ Đào Nha. Ngay trong tháng đầu tiên xuất bản, cuốn sách đã bán được 217.000 bản, nó cũng được dịch và bán ở nhiều quốc gia ở châu Mỹ, châu Âu, châu Á.
Với lối viết văn giản dị của Mauro, một đoạn tóm tắm Cây cam ngọt của tôi đã được lựa chọn để đưa vào chương trình giảng dạy tiểu học của Brazil, đồng thời cũng được tuyên bố là cuốn sách bán chạy nhất lịch sử nước đó. Đến năm 2012, Cây cam ngọt của tôi được chuyển thể thành phim và giành nhiều giải thưởng quý giá như: giải Phim thiếu nhi hay nhất tại Liên hoan phim Quốc tế dành cho Trẻ em và Thanh thiếu niên Zlín 2013, giải Alice tại liên hoan phim Rome lần thứ 7.
Tóm tắt cuốn sách Cây cam ngọt của tôi
Phần 1 – Cuộc sống nghèo khổ của cậu bé ZeZé
Trong Cây cam ngọt của tôi tác giả đã khắc hoạ rất rõ nét hình ảnh cậu bé ZeZé thiếu may mắn, được sinh ra trong một gia đình đông con, cũng là hình ảnh đại diện cho rất nhiều hoàn cảnh bất hạnh khác ở Brazil lúc bấy giờ.
Gia đình ZeZé càng khốn khó hơn khi cha của cậu bị mất việc, mẹ cùng với các anh chị của cậu thì lúc nào cũng phải phải bận rộn để lo từng bữa cơm cho cả nhà và chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại của cậu, bỏ mặc cậu cùng đứa em Luis. Chỉ có duy nhất một người sẵn sàng trò chuyện và làm bạn với ZeZé đó là ông Edmundo đã nghỉ hưu từ lâu. Giống như 2 người cô đơn lâu ngày tìm đến nhau, họ chính là hình ảnh phản chiếu của nhau trong quá khứ và tương lai, nhưng cả nhà chẳng ai thích cậu chơi với ông cả, dường như trong mắt họ, ông Edmundo chỉ toàn dạy cho cậu những thứ linh tinh, những trò nghịch ngợm phá phách. Một đêm Giáng sinh nọ cậu bé đã thốt lên trong vô thức “Thật kinh khủng khi có một người cha nghèo!” vì thất vọng khi không nhận được món quà yêu thích từ lâu. Và điều này đã khiến người cha của cậu bị tổn thương, chính ZeZé cũng cảm thấy mình thật ích kỷ, từ đó dần mở ra một thế giới nội tâm đầy phức tạp trong một đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi.
Phần 2 – Khám phá nội tâm phức tạp của ZeZé
Bằng trí tưởng tượng phong phú của mình ZeZé đã có rất nhiều người bạn “kỳ lạ”, đặc biệt nhất trong số đó là Cây cam ngọt sau vườn nhà, cậu bé đã đặt tên cho nó là Pinkie và gọi bằng cái tên thân mật “bạn yêu”. Sau những đòn roi vô lý và những lời trách mắng của người lớn cậu thường ngồi một mình lặng lẽ tâm sự với cây cam của mình, dường như cây cam mới chính là tri kỉ, là người bạn hiểu cậu nhất trần đời.
Cậu bé cũng kết bạn với một ông bác lớn tuổi mà cậu gọi là ông Bồ, 2 người quen biết nhau qua những lần “bám càng” ô tô vì sợ trễ học của ZeZé. Một người đàn ông ấm áp, thực sự coi trọng những lời nói của cậu bé.
Câu chuyện ZeZé được đẩy lên đỉnh điểm khi liên tiếp cậu phải nhận 2 trận đòn roi và những lời mắng nhiếc kinh khủng từ chị và cha của mình mà lỗi thì chẳng phải do cậu gây nên, một đứa trẻ 5 tuổi thì làm gì nên tội mà phải bị đánh đến bầm dập mặt mày, tím tái chân tay. ZeZé đã nghĩ rằng mình không đáng được sinh ra trên đời này. Bác sĩ nói rằng cậu bị sốc, bị sang chấn nặng.
Nếu chỉ qua những dòng tóm tắt Cây cam ngọt của tôi thì khó mà diễn tả hết những cung bậc cảm xúc của cậu bé ZeZé, hãy cầm trên tay mình cuốn sách này để bạn có thể cảm nhận điều ấy qua từng trang giấy. Không quá buồn vì đọc xong cuốn sách bạn sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm vì cuối cùng ZeZé cũng tìm thấy được tình yêu thương của gia đình và cả những người hàng xóm xung quanh, đó là tình yêu thương giữa người và người chứ không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng.
Những trích dẫn hay trong Cây cam ngọt của tôi
Cuộc sống chính là một món quà
Hãy học cách yêu thương chính mình và những người xung quanh. Như ZeZé chẳng ngần ngại đi đánh giày từ sớm để kiếm tiền mua cho cha mình loại thuốc lá ngon nhất ở cửa hàng.
“Cha nhìn này, con đã mua cho cha một thứ hay họ này.”
Cha mỉm cười, biết rõ món quà này đáng giá bao nhiêu.
“Cha thích nó không? Đây là loại ngon nhất ở cửa hàng đấy.”
Cha mở gói thuốc và hít hà mùi thuốc lá, nhưng không thể thốt nên lời.
“Hút một điếu đi cha.”
Tôi đến bên bếp lò lấy diêm. Tôi quẹt lửa rồi đưa lại gần điếu thuốc trên miệng cha. Tôi lùi lại, ngắm cha rít hơi thuốc đầu tiên…
“Cha ơi… Cha ơi…” Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt lên trước khi nước mắt và tiếng nức nở lấn át giọng tôi.
Cha dang rộng vòng tay ôm tôi dịu dàng.
“Đừng khóc, con trai. Nếu con cứ dễ xúc động như thế này thì trong cuộc đời con sẽ còn phải khóc nhiều lắm đấy.”
Mỗi đứa trẻ đều đáng được yêu thương
Đọc tóm tắt Cây cam ngọt của tôi qua một đoạn trích khác cho chúng ta bài học về việc đừng bao giờ đối xử tệ bạc với một đứa trẻ, chúng không chỉ bị tổn thương về thể xác mà cả tâm hồn của chúng cũng sẽ chết theo từng trận đòn.
Gloria mang cho tôi chút nước xuýt chị nấu và cố đút cho tôi vài thìa. Tôi gần như không thở nổi, chứ đừng nói là nuốt. Tôi chỉ muốn ngủ và mỗi lần tôi tỉnh dậy, đau đớn lại giảm đi một chút. Nhưng mẹ và Gloria vẫn túc trực bên tôi…
“Sẽ ổn thôi, con trai. Mai con sẽ khỏi thôi.” “Mę oi…”
Tôi lẩm bẩm thốt ra câu nói có lẽ là lời buộc tội nặng nề nhất đối với cuộc đời mình.
“Mẹ ơi, đáng lẽ con không nên được sinh ra trên đời này. Đáng lẽ con nên giống như quả cầu của con…” Mẹ buồn bã vuốt tóc tôi.
“Ai đã ở trên đời, thì tức là người đó đều xứng đáng được sinh ra con ạ. Con cũng thế. Chỉ thỉnh thoảng con mới hư thôi, Zezé.”
Chắc hẳn, bất cứ ai khi đọc sách Cây cam ngọt của tôi đều bị ám ảnh bởi đoạn trích này. Vì vậy, hãy luôn dạy dỗ những đứa trẻ thật tốt, bằng tình yêu thương chân thành. Đòn roi chưa bao giờ là cách giải quyết và nó chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc tóm tắt Cây cam ngọt của tôi, nếu thấy hữu ích hãy chia sẻ bài viết này ngay nhé, hoặc nếu có góp ý cho chonsachhay.com vui lòng để lại bình luận của bạn ở phía dưới nha. Mãi yêu.